Dạ Thưa Ba!
Vậy là đã 3 cái Tết rồi ba không có ở nhà. Trong suốt cuộc đời của con có ba, chưa có 1 cái Tết nào mà con và ba không ở cùng nhau. Năm nào, sáng sớm sau khi ba đã luộc gà và chặt gà xong. Ba và con cũng mặc đồ chỉnh tề rồi ba ngồi đó chờ con ra chúc Tết rồi ba lì xì cho con rồi mình qua nhà ngoại, nhận lì xì của cậu dì. Rồi mình qua nhà nội ở chơi đến hết mùng 4, rồi ba ở nhà đến hết mùng 6 ba lại đi về Cần Thơ.
Tết đầu tiên ba không có ở nhà là cái Tết khó khăn nhất, hôm qua con chạy xe trên đường, con nghĩ mãi mà không thể nhớ được là mình đã làm gì ở cái Tết đó nữa. Khi đó ba vừa mới mất 2 tháng hơn thôi, nhà mình còn hỗn loạn lắm. Trong sự hỗn loạn đó thì Tết đến, và con không thể nhớ nổi là mình đã làm gì trong những ngày Tết. Rồi sáng nay con mới nghĩ ra, Tết năm đó con vẫn đi về nhà nội, nhưng xung quanh toàn sự ghẻ lạnh chung quy cũng chỉ vì tiền mà ra. Nên con đã xoá nhoà cái ký ức đó, con nghĩ mãi tới sáng nay con mới nhớ ra được. Đó là cái Tết đen tối nhất trong cuộc đời của con mà con chỉ muốn quên đi, cất vào một góc và không bao giờ phải đối diện với nó nữa.
Tết thứ 2 ba không có ở nhà, con có thời gian chuẩn bị tinh thần. Ngày xưa con nôn nao tới Tết bao nhiêu, thì tết năm ngoái con mong nó trôi qua nhanh bấy nhiêu. Hết mùng 1 Tết, con chọn cách bỏ trốn. Con và Tim ngày mùng 2 Tết, chạy xe máy từ Sài Gòn tới Mũi Né. Lần đầu tiên trong đời con đi xe máy ra xa khỏi thành phố xa như vậy. Con đi tới tận mùng 5 hay mùng 6 con mới về khi mà Tết đã rời bỏ thành phố và con quay lại nhịp sống hằng ngày, cái nhịp sống không có ba mà con đã quen
Tết năm nay là lần thứ 3, ba không có ở nhà. 30 Tết, nhà có đòn bánh Tét không nhân, bây giờ con chiên bánh Tét vừa ngon vừa đẹp lắm rồi, cái nào con cũng có thể chiên đẹp như vậy. Con cắt ra chiên để bàn thờ cho Ba, mà con buồn trong lòng lắm. Ở nhà có Ba và con lúc nào cũng thích làm đồ ăn, và Ba lúc nào cũng thích đồ con làm. Vậy mà bây giờ con chiên đẹp như vậy biết cho ai ăn bây giờ.
Ba ơi, trước khi con định viết thư này con đã nghĩ là con có thể nói với ba là Tết này con đã có thể đối diện và tập làm quen với việc không có ba ở nhà rồi. Vậy mà khi con đánh đến đây là nước mắt con lại khẽ trào ra mất rồi. Sáng nay con gọi điện thoại hỏi thăm bác Nghị, vì bác gửi cho nhà mình mấy con gà bác nuôi và làm thịt gửi mình. Sáng mùng 1, con đã thức dậy thật sớm để luộc và xé ra đem qua nhà ngoại. Sáng mùng 1, con vừa luộc gà vừa khóc, vì bây giờ không còn ba làm giùm con nữa. Ba ở nhà, ba sẽ dậy thật sớm, luộc gà xong còn chặt gà thiệt đẹp. Con không chặt gà được, nên con phải để nguội và xé ra.
Con nói với bác là con cảm ơn bác, gà của bác thiệt ngon, cả nhà ngoại ai cũng khen. Bác đã nói chuyện với con rất lâu, hơn nửa tiếng đồng hồ. Bác nói bác nhớ ba lắm, bác Nghị thiệt tình ghê, có sao nói vậy. Tự nhiên bác nói chuyện với con mà con khóc không thành tiếng luôn. Bác nói bác nghĩ tới Ba tết đem quá trời đồ về nhà, nên bác cũng làm vậy gửi đồ cho nhà mình để có chút không khí Tết cũ. Bác dặn con là nếu con thương ba, con nghĩ tới ba thì con nên làm những việc mà ba đã từng làm và làm y hệt như vậy. Ba có hiếu với Bà Nội, lễ tết giỗ gì Ba cũng có mặt, thì con cũng làm y hệt như vậy. 30 phút nói chuyện với Bác mà con nghẹn ngào không nói được, nước mắt cứ tự nhiên rơi.
Bác nói vậy nên hôm nay con đã giành buổi sáng để về nhà Nội. Con về nhà Nội không còn như xưa nữa ba ơi, tự nhiên nó lạc lõng lắm. Chú Nhỏ tự nhiên phải bảo vệ con, sợ con bị bơ vơ nên còn lo lắng sắp xếp chỗ ngồi cho con, nói chuyện với con. Cô Ngà thì cứ nhìn con, sợ con buồn. Nói là con có để tâm không thì thật sự là con cũng không để tâm nhiều, nhưng ít nhiều thì con cũng có chút gợn sóng trong lòng. Con nghĩ đời người ngắn ngủi, mà sao cô cháu, anh chị em họ ngày xưa thân thiết vui vẻ bao nhiêu, không hiểu vì cái gì mà lại lạnh nhạt đến nỗi không thèm nhìn mặt nhau. Mấy em nhỏ 3 năm nay con không gặp, bây giờ đứa nào cũng lớn kinh khủng. Em Bin bây giờ cao hơn con cả cái đầu rồi, nên chắc là cao hơn ba rồi
Chú Nhỏ sợ con ở lại một mình, nên chú về là chú cứ kêu con về miết. Tự nhiên ở nhà Nội, là nhà của mẹ của Ba, mà con cần phải có sự bảo vệ, con thấy nó vô lý lắm lắm luôn. Nhưng mà ba ơi, con vẫn sẽ tiếp tục đi tiếp, chứ không phải vì vậy mà con không làm tiếp.
Con đang viết những dòng này, mà nước mắt con không ngừng rơi. Ba ơi, vừa nãy con cũng đã gọi điện thoại cho bác Nghi rồi, kể từ lần cuối gặp bác tới giờ, con cũng giận Bác nhưng giờ con không muốn tiếp tục giận nữa. Con gọi cho Bác, con bình tĩnh lắm, mà nghe tiếng của Bác xong, con phải mất 1 phút mới nói chuyện được. Tiếng của Bác giống tiếng của Ba quá Ba ơi. Con hỏi thăm Bác có khoẻ không, Bác nói là sự lộn xộn nợ nần của Bác cuối cùng cũng đã hồi phục và có thể lành rồi. Nghe Bác nói chuyện mà thương lắm, Bác không có Ba qua thăm mỗi buổi sáng, Bác buồn lắm. Bác nói tự nhiên mất vợ, mất em, khổ lắm, nhiều đêm 1,2 giờ sáng giật mình tỉnh dậy rồi tỉnh dậy luôn đến bây giờ vẫn vậy. Nhiều khi chỉ muốn chết cho xong chứ không thiết sống nữa, phần cũng vì gánh nặng cuộc đời quá lớn. Con nghe mà con thương không biết để đâu cho hết, vậy mà con giận Bác làm chi không biết nữa.
Ba ơi, vậy là Tết lần này, con cảm thấy con đã lớn rất nhiều rồi. Con đã có thể tập đối diện với sự mất mát, và con cũng đã có thể hàn gắn lại nỗi đau. Bác Nghi có nói, gì thì gì, cũng là 1 cục máu xắn ra, làm sao mà ghét bỏ nhau được. Vì là gia đình, nên chỉ cần 1 cú điện thoại thôi, là cái tình nó tự động nối lại vậy mà con dở quá, con chờ đến bây giờ con mới làm đó ba.
Ba biết không, con nhớ ba mỗi ngày, hôm qua con vừa mới nghĩ như vậy. Không có ngày nào là con không nghĩ tớ ba. Con vẫn nói chuyện về Ba y hệt như khi Ba còn sống. Ba hay dặn cái gì, hay Ba hay làm gì con vẫn nhắc mỗi lần. Có nhiều người thân đi qua cuộc đời, như ông ngoại, bà ngoại, bà trẻ nhưng qua rồi thì sẽ dần phai nhạt. Nhưng Ba không hề phai nhạt trong lòng con một chút nào hết.
Mùng 3 Tết, ngày hôm nay con khóc nhiều quá mà con đau hết cả đầu. Nhưng mà con cảm thấy vui trong lòng lắm, vì con đã làm được những việc mà con nghĩ là Ba muốn con làm. Rồi từ từ … mình tính tiếp đúng không ba 🙂
Con gái trưởng của Ba.