Mận bỏ tui đi tận 2 tháng mới về, người gì đâu mà bạc tình quá trời quá đất. Lúc nó đi, nó nói tui là nó đi nhanh thôi, có khi 1 tuần hoặc có thể maximum là 4 tuần. Vậy mà nó bỏ đi biền biệt tới tận 53 ngày ko về, tui tưởng nó bỏ tui luôn rồi.
Mà nó ác ôn, trước khi nó đi, nó chăm sóc tui, cho tui ngủ chung. Nó bỏ đi đem tui qua nhà mới, nhà gì vừa nhiều đồ, sân thì đầy cát, uncle Landon thì hay la tui. Tui ở nhà cứ đi ra đi vô ngóng Mận miết, tui nằm ở cửa chờ mỗi ngày mà vẫn ko thấy tiếng kêu quen thuộc: “ Tho ! Đi chơi ! “ “ Tho ! Nhanh lên “ . Câu nói thân thương bình thường mỗi ngày mà giờ tui ước nghe một lần cũng ko thấy.
Con Mận nó kỳ, tui nghe đâu loáng thoáng thoáng chú Landon nói nó lại sắp đi đâu nữa nghe nói là đất nước khác luôn. Vậy còn tui thì sao? Landon nói với tui: “ Con Mận nó ngộ lắm, làm gì chỉ chừng dăm bữa nửa năm là bỏ không làm nữa. Vậy thì làm làm gì?”
Tui thì thấy may quá, con Mận nó ko có ở nhà. Nếu mà nó nghe thấy sẽ xáng cho Landon 1 cái tội hay nói xấu nó. Còn tui thì thấy sao cũng được, miễn sao Mận vui, và làm được việc mình yêu thích. Tui thương Mận, cũng y hệt như Mận thương tui. Trong khả năng của nó, nó đã làm hết sức để cho tui được hết bệnh, để cho tui được đi chơi vui vẻ. Nhớ cái lần tui hắt xì ra máu, nó lo tới nỗi, chạy xe 80-90km/ giờ làm như tui chỉ cần chậm trễ tý là chết liền vậy đó.
Rồi nó cũng về lại với tui, như thường lệ, nó về tới nhà, cất vali là lập tức đi đón tui như nó vẫn làm mỗi lần. Tui từ trên lầu nghe tiếng nó, chạy xuống không kịp thở, tui quýu hết tay chân nhảy vồ vập lên người nó, tui vui đến nỗi nửa tiếng sau vẫn chạy đi chạy lại trong nhà mà không thể thể hiện ra được hết cái nỗi vui mừng của tui.
Tui tin rằng giữa tui và Mận có một tình yêu đặc biệt. Một loại tình thương như trẻ con vậy đó. Nó mỗi ngày đứng chờ kêu tui nhanh lên, vì tui từ chối không chịu băng qua sân cát để nó chở tui đi chơi. Nhưng chưa có lần nào nó bỏ đi 1 mình, nó sẽ quay lại ẵm tui lên băng qua sân và để lên xe. Tui và nó giận nhau, như bọn trẻ con giận nhau. Trẻ con thường xuyên vùng vằng “ Nghỉ chơi mày ra” “Tớ không chơi với cậu nữa” kiểu như người lớn hay nói “em không muốn sống với anh nữa” “em chán anh lắm rồi” hay như con Mận mỗi lần lôi tui ra cắt móng tay móng chân, tui đi thẳng một mạch nằm ra xa ơi là xa dưới ghế không thèm nhìn mặt nó kiểu như tui không acknowledge sự hiện diện của nó trên đời. Nhưng trẻ con chỉ nói, tui chỉ nằm, còn người lớn thì làm. Tui luôn ngúng nguẩy bỏ đi mỗi khi nó đòi cắt móng chân ngọc ngà của tui nhưng năm phút sau nó lấy chìa khoá kêu: “ đi chơi Tho ơi” thì tôi lại quên ngay mất và líu ríu chạy theo như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Người lớn không được hồn nhiên như vậy. Họ ghim những câu nói đó vào tim mình và tim người bạn đời – giống như gieo những hạt giống xấu và mặc cho chúng nảy mầm.
Lần đầu tiên thốt ra “chia tay” hay “ly hôn” chắc cũng có người thấy rùng mình, thấy to tát như chuyện trời sập. Nhưng cứ mỗi lần cãi nhau, họ lại thốt lên cái từ ghê gớm đó, dần dần họ thấy quen tai, thấy nó không còn ghê gớm nữa. Đến một lúc thì họ thấy từ “ly hôn” cũng gần gũi thân thiết chẳng khác gì Mận kêu “đi chơi Tho” hay “ đi ngủ thôi Tho ơi”. Nói và làm lúc này chỉ còn cách nhau một sợi tóc mỏng manh.
Có nhiều người quan niệm hôn nhân là ràng buộc lẫn nhau, chỉ cần thương nhau đủ nhiều và đủ lâu thì cần quái gì cái tờ giấy kết hôn. Và nếu không có hôn nhân thì sẽ không có ly hôn.
Tui thấy như vậy cũng có lý, nhưng tui cũng có thể nói ngược lại: “nếu thương nhau đủ nhiều, thì sợ đếch gì mà không cưới nhau” . Hôn nhân cơ bản là một lời hứa, mà còn là lời hứa có thể reverse nữa cơ. Cưới ko được thì bỏ, thì tại sao lại không thể hứa được với nhau. Ngay cả khi tỷ lệ ly hôn là 40% đi chăng nữa, Mình sẽ mất gì trong việc đặt ra lời hứa này, ngoài việc 60% là mình sẽ có một tổ ấm thay vì việc ở trọ trong tình yêu.
Tui lại nói lan man vòng vo nữa rồi, quay trở lại việc con Mận về lại Hội An, nó đã dành cả một ngày tắm rửa tui, chở tui đi chơi, chơi với tui. Tui thực sự nhớ nó nhiều lắm, nên lần này tui quyết không để nó rời gót chân tui. Nó qua phải tui qua phải, nó qua trái tui qua trái 🙂 . Tui lại được chở đi chơi, đi biển. Tui đi ra chợ có mấy cô cứ nói “trông Tho ra miết mà không thấy, đi chi dữ thần” tui đủng đỉnh vậy thôi chứ vui trong lòng lắm.
Tui thấy Mận giống như một quả bom của sự hào hứng tột độ. Đi ra chợ, nó cười nói với cô bán hàng mãi mà không hết chuyện. Đi ra biển, nó gặp lại cô chú bơi cùng mà tíu tít suốt buổi sáng. Ở nhà với Landon, lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. Nhiều khi tui cũng thấy mệt với nó lắm, cảm thấy nó quá sức chịu đựng của tui. Tui lắm lúc chỉ muốn một chút bình yên như ngày nó về quê.
Mặc dù tui có nói là miễn sao con Mận làm được việc mình yêu thích thì tui sao cũng được. Nhưng đâu đó cũng thấp thoáng ý nghĩ, phải chi ngày nào cũng như vầy hoài, Mận đừng đi đâu hết thì có phải tui và nó cùng vui không.
As the sun touches down to Hoi An, life is back at this little beach city. Just a little over 2 months ago, the streets are empty, the ladies at the market just want to go home as soon as possible. Now, there’s even traffic jam on the way to the beach.
Coming back from Saigon with lots of feelings, happy, nostalgic, sad, confused, loved. Hoi An welcomes me with open heart. Dropping off the luggage at home, I went straight to pick up Thor. The rice field has already turn so green over the last 2 months, with its instinctively freshly smell. The blue sky with the fresh wind blows by my skin, like a light kiss over the cheek to say: “ Lovely to have you back” . I’m so excited to see my chubby Thor, so so much. I’m also very anxious to see him, “what if he doesn’t recognize me? “. Phew ! Happily, as soon as he saw me, he sped down the stairs jump all around me and can’t stop being excited for over 20 minutes. He was so happy to see me, a different kind of happiness. The assurance happiness!
Spent the first afternoon at the beach, enjoying the breeze, feeling like :” Wow ! What a life“ . Though it’s not exactly a happy day for me, but surely this moment is happiness. Is that all that matters ? The little moment of happiness.
“There’s a myth that time is money. In fact, time is more precious than money. It’s a nonrenewable resource. Once you’ve spent it, and if you’ve spent it badly, it’s gone forever.”
~ Neil A. Fiore
I started to understand my Ba more and more now that he passed away. I feel like I can touch to his feelings now that I’m living the life that he had … with a twist. A separate life from the family in a small little town filled with rice fields and earthy breeze ( probably the main one ) . And another life followed the same routine as the society call for it, a family with kids and a wifey. My Ba, he was able to have the best of both worlds.
The new home was not exactly great when I arrived, it’s a bit dusty and stuffs are all over the place. I was ready to leave the minute I entered the house. It was only after the last day before my trip to Perhentian, a maid comes and make it like a living place again. I was happy and jump out of joy. I told Landon: “ Now, I feel like I can live here for a very long time. I wasn’t for the first 3 days” .
I went to visit my Bà Mười 2 times, always so lovely to visit her and feeling the love. She loved my Ba, and now all that love was transferred to me. I didn’t know that love can be inherited until I am close with my Bà Mười. I felt tremendous love that my father has passed onto me and that’s probably the best kind of inheritance that someone could ever get.