Anh à,
Từ tối hôm qua tới giờ em trằn trọc cả đêm chẳng hiểu sao mà mãi không ngủ được. Em mở từ sleep story cho tới sleep music cho tới thiền, mà trằn trọc mãi đến tới tận 3 giờ sáng mới chợp mắt chút xíu tới 5 giờ sáng thì thôi là thức luôn tới giờ.
Sáng em thức dậy, em cảm thấy vẫn confused lắm, giống như mọi chuyện so surreal. Đùng một cái mình trở thành người xa lạ với nhau trên đời. It felt so surreal, so strange, so weird, so unimaginable .. just so out in this world, sort of like something in a fiction movie.
On one hand, the reality is very clear. I need to move on, and go out there looking for a suitable partner, somebody that find home in me as well as I find home in that person. On the other hand, for some unexplained reason, or a reason that cannot explain by words, I still have some kind of hope, though I know it’s a false hope yet I’m still hoping. The angel voice in me still give that benefit of the doubt.
Anh ơi,
Em nhớ lại cuộc nói chuyện của mình tối qua, chắc là anh phải cảm thấy tổn thương lắm nên giữa những câu nói chỉ là sự hằn học, lúc nào cũng sẵn sàng tấn công. Tấn công là một cách bảo vệ mình, chắc là những lời em nói đã làm cho tổn thương rất sâu sắc. Tuy đó thật sự là lời em suy nghĩ, nhưng không phải cứ suy nghĩ gì là nói ra cái đó. Ở giai đoạn đó, em đã để cho cảm xúc của mình dẫn dắt mình đi mà không ngoái đầu nhìn lại.
Thật ra, công bằng mà nói, mối quan hệ của mình đó giờ cũng chỉ ở mức tạm bợ. Là do em cố ép trong trí tưởng tượng của em, chứ nó chưa bao giờ là 1 cái gì đó rõ ràng cả. Nó đã kết thúc từ cái ngày mà em đề nghị mình ở chung và anh ko trả lời, nó kết thúc rõ hơn 1 lần nữa khi anh loại bỏ hết những từ ngữ yêu thương, ngưng gọi em là em yêu, chỉ đơn giản là em. Mình đã trở thành bạn từ rất lâu, không phải là bây giờ. Em biết, có chăng là do em cố chấp không chấp nhận sự thật này.
Chẳng hạn như bây giờ, em viết tựa đề là It’s over, nhưng rồi lại sửa lại 1 lần nữa really over? Cảm xúc của 1 con người thật là phức tạp quá anh ạ. Em cảm thấy lòng mình nặng trĩu, không ăn nổi hay uống nổi thứ gì. Em chỉ muốn nằm trên giường, bao bọc bởi những thứ thân thuộc, bởi cái mền của em, chiếc gối của em, để cho nỗi lòng của em nguôi ngoai.
It’s hard, but it will be over as the great American Poet once said: I can sum up everything I know about life in 3 words: It goes on.
Em không muốn mình trở thành người xa lạ, em cũng không muốn mình ngừng nói chuyện với nhau, em cũng không muốn chỉ chiều hôm qua còn nói chuyện vui vẻ, mà sáng hôm nay thì không còn gì cả. Em thật lòng không muốn, nhưng có những việc, không phải cứ không muốn là được.
Em muốn được yêu thương 1 người khác, và em muốn được 1 người khác yêu thương mình. Em muốn được chiều chuộng, em muốn được chăm sóc 1 người. Em muốn có một cảm giác 2 người là 1 unit, us against the world. Rồi sau đó những việc khác mình sẽ tính tiếp.
Để làm được việc đó, em cần phải dũng cảm, bước tiếp trên đoạn đường này 1 mình, khi em bước 1 mình biết đâu em lại tìm được 1 người cũng đang bước 1 mình khác cũng đang tìm kiếm người như em. 1 người sinh ra là giành cho em, là của em, không phải là của ai khác.
Nói thì nói vậy, nhưng mà lòng em thì vẫn muốn điều ngược lại, ngộ ghê anh ha.
Hôm nọ em lục thùng, thấy 1 xấp giấy viết thơ tay em mua sẵn, mua cả bao thư vì đợt đó ở Muji hết hàng, em sợ không mua được, em định lấy ra viết nhưng rồi lại thôi. Em gửi đồ ăn sang mấy lần, lần nào cũng muốn viết gì đó, rồi lại thôi. Em không hiểu em sợ cái gì, nhưng thật sự là em sợ. Chắc là em sợ thất vọng, viết đó rồi để đó rồi con chữ nó trôi đi đâu mất, không một lời hồi đáp.
Hôm nay, em không muốn ăn gì nhưng mà mẹ kêu em nấu cơm gà. Em nấu xong một nồi hơi to, việc đầu tiên em nghĩ tới là muốn hỏi xem anh có ăn không, rồi em gửi cho anh 1 phần cơm. Xong rồi muốn nhắn tin hỏi. Nghĩ vậy nhưng rồi lại thôi. Em nấu xong em cũng chẳng muốn ăn uống gì cả, chỉ muốn đi xuống nhà ngồi viết hết nỗi lòng của mình. Nghĩ gì viết đó để trút bầu tâm sự của mình với trang giấy.
Trong điện thoại của em có 1 album tên là Mai và Chung anh ạ, mà em từ sáng tới giờ cũng chưa muốn xóa nó đi. Em cứ suy nghĩ quẩn quanh kiểu gì, sort of like looking for a miracle, I think.
Giữa mình ngoài việc tình cảm ra, còn 1 bí mật mà chỉ có 2 đứa mình biết nên em cảm thấy có một sợi dây bond chặt chẽ hơn so với những lần trước. Rồi sau này, cái bí mật này của em cũng chỉ mình em biết.
Bây giờ em cảm thấy mình lung lay ghê, lý ra trong tuần này em phải đi Hội An làm giấy tờ, mà em không biết em có đủ sức để đi hay không nữa. Em vừa muốn được thỏa sức buồn 1 mình, vừa muốn được đi ra ngoài cho khuây khỏa. Mặt khác em cũng cảm thấy mình không làm gì nổi, với lại em sợ là em đi ra nhà đó em lại nghĩ tới anh như hôm qua em có kể đó. Rồi em đi thì em có nói anh không, mà chắc là không vì là mình đã bước ra khỏi đời nhau rồi mà. Mà chắc là em phải đi thôi vì cũng đâu có cách nào khác.
Em Mai