Kể từ ngày kết thân với trang viết này, em cảm thấy mình tràn đầy cảm xúc. Viết bài trở thành một hành động không thể thiếu trong đời sống của em, cũng giống như tập yoga, làm quen rồi không có thì cứ cảm thấy người uể oải mệt mỏi. Tập yoga là để tăng sức bền dẻo cho thân thể, viết là để tăng sức bền dẻo cho trí não cảm xúc.
Viết với em là một kiểu ký thác cảm xúc, em có viết ra thì mới có thể tạo ra một khoảng không gian trú ngụ cho những suy nghĩ và cảm xúc mới. Nhiều lúc em có cảm giác nếu không viết ra những suy nghĩ của mình, trái tim của em sẽ tràn ứ và vỡ tung ra bởi những suy nghĩ và cảm xúc của chính mình mất. Càng viết thì em lại càng thấy cây bút ngày một hiện ra rõ nét ở trong trái tim em. Câu chuyện của em, cũng xứng đáng được viết lại lắm chứ nhỉ.
Viết là để lưu lại những suy nghĩ và cảm xúc của mình thôi, chứ không phải để khoa trương ồn ào cho cả xã hội biết rằng thì là trái tim tôi đã từng bị cứa vào như thế này nè. Những vết sẹo của tôi nó chằng chịt và khổ sở như thế này nè, y hệt như việc bày những món hàng lên quầy và thu tiền về. Tiền tệ ở đây là những lời xuýt xoa, nhưng lời thốt lên trầm trồ về sức chịu đựng của mình.
Hôm qua, em đã ngạc nhiên lắm, khi mà em thấy có những người hàng ngày đã đem cuộc đời mình, những câu chuyện của mình mà rao bán cứ thể như là một món hàng. Ở mọi hoàn cảnh, cho dù là mệt mỏi nhất cũng có 1 chiếc camera chĩa thẳng vào khuôn mặt mình. Em nể những người đó ghê, nếu mà em phải sống như vậy thì em sẽ chết mất.
3 ngày rồi, em không viết gì. Ngày nào em cũng ngẫm nghĩ rằng mình sẽ viết, nhưng mà em bắt gặp bản thân mình lén mở ra những trang viết cũ để đọc lại. Để có thể diễn tả được cảm xúc của em những ngày gần đây, thì chỉ có thể nói đơn giản là em đã gặp lại một người bạn cũ mà đã rất rất lâu rồi em không thể gặp. Một bé gái cột tóc 2 bên, nhảy chân sáo từ nhà sang nhà ngoại, vừa đi vừa tự đối thoại với bản thân của mình thỉnh thoảng còn chơi trò ” Cặp kè ăn muối mè ngồi xuống, ăn rau muống đứng lên”.
3 ngày liên tiếp, em thức dậy mà môi cứ nở nụ cười – một nụ cười thiệt rõ là tươi. Ngay cả khi viết những dòng này, em cũng đang nhăn răng ra cười, em chỉ đơn giản là cảm thấy vui thôi. Chắc là gặp lại bạn cũ, nên em vui mãi không hết.
Trên trang viết này, chắc có lẽ anh/chị/bạn cũng thấy được cái pattern của em. Ngày nào mà em gặp crisis sẽ thấy em viết liên tục, như 4 ngày trước em viết một lần 3 bài trong một ngày, xong rồi em lặn mất tăm 3 ngày mới trồi dậy để viết tiếp. Em cũng muốn viết mỗi ngày lắm, mà trái tim của em nó cũng tuỳ hứng lắm, có ngày nó trống trơn chẳng biết viết cái gì, có ngày nó có cả núi chữ viết mãi cũng không hết được.
Mấy ngày rồi, em đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn em đã gửi đi ở bài viết về Lorki ( Em lại vừa đọc lại 1 lần nữa) :
Anh có nhớ em không? Em thì nhớ anh nhiều ghê, mặc dù mình đã ko gặp nhau 1 năm rồi mà em cứ nhớ thương anh hoài. Điều này ko có logic nào có thể giải thích được.
Em biết anh quan tâm em, lo lắng cho em, không muốn em buồn nên cứ hỏi thăm chừng em hoài. Em cũng biết anh cũng có một mối quan tâm y hệt với gia đình của anh. Không biết vì lý do gì mà lúc nào em cũng thấy mình kết nối với anh, và em có một niềm tin âm ỉ là 2 đứa mình rồi tìm thấy lại nhau và sẽ hạnh phúc cùng nhau. Niềm tin tuy nhỏ, nhưng âm ỉ và bền bĩ mặc dù thực tế thì nó hoàn toàn khác.
Nên anh nói anh dọn đi, em buồn ghê, buồn vì cái ảo tưởng của mình nó tan biến đó anh. Tương lai của anh sẽ ko có em, và ngược lại tương lai của em cũng sẽ ko có anh. Em buồn không biết để đâu cho hết. Nỗi buồn mà bán đi thành tiền, chắc hôm nay em bán đủ vài tỷ để xây xưởng kem luôn rồi. Thật ra, em cũng nhiều lần cứ định nói với anh là hay mình thử gặp lại nhau ko anh? Thử gặp lại xem cảm xúc của mình ở đâu, biết đâu 1 năm trời mình đổi khác nhiều rồi. Enstein nói là expect different results from the same approach là equal với insanity, em cũng biết vậy, mà e nghĩ là em đã thay đổi nhiều, trưởng thành hơn rất nhiều, biến thành 1 con người khác và có lẽ anh cũng vậy. Em tin là sẽ có 1 different result, ko chắc là có tốt hơn ko, nhưng chắc chắn sẽ khác. Mà em nói vậy thôi, chứ em cũng không chắc là anh đã có quen ai khác chưa nữa. Còn em thì chưa.
Em đó giờ lúc nào cũng nghĩ, sống ở đời mà mình có thể gặp 1 người mình thương, mà người đó cũng thương mình là một may mắn vô cùng to lớn. Chắc có lẽ vì vậy mà em mãi chẳng buông tay được. Vì em tiếc cái tình yêu đẹp của mình quá và vì em thấy mình còn thương anh nhiều quá. Kỳ lạ ghê ha. Ngoài tình thương ra, em cảm thấy rất biết ơn anh nữa. Biết ơn sự hiện diện của anh trong cuộc đời em, biết ơn việc anh đã ủng hộ em từ khi em đòi dọn đi Hội An, biết ơn anh trong suốt quá trình học đã nhận tin nhắn khoe bánh của em, biết ơn việc anh đã chưa 1 lần ngăn cản em mà ngược lại còn support em hết sức ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Nếu mà kể hết về sự biết ơn của em, chắc nói thêm 8 trang nữa cũng chưa hết.
Mấy lời này là những lời từ tận trong tâm khảm của em, không có filter, naked and raw. Em định viết cho em đọc để sắp xếp lại suy nghĩ của mình thôi. Mà e nghĩ cũng nên gửi cho anh. Em cũng không biết mục đích mình muốn nói ra để làm gì nữa. Cũng có thể là vì muốn anh hiểu em hơn, có thể là vì muốn rủ anh mình thử gặp nhau xem, cũng có thể là vì muốn anh đừng đi nữa, ở lại với em, hoặc cũng có thể là vì muốn anh đừng feel bad for em, move forward đi. Em bây giờ trưởng thành hơn, có thể đối diện với cảm xúc của mình một cách bình tĩnh hơn rồi.
Em thấy một trái tim thổn thức, một trái tim cuối cùng cũng được giải phóng. Nếu ví trái tim của em là một chú chim, thì em thấy một chú chim rực rỡ màu sắc. Một chú chim bé nhỏ, dịu dàng, mềm mại nhưng lại đầy nội lực. Sau từng đó năm bị che chắn bởi bao nhiêu hàng rào kẽm gai, sống trong bóng tối, nhưng chú chim bé nhỏ vẫn chưa 1 ngày mất đi niềm vui sống của mình. Em đặt tên cho chú chim là Aria.
Hôm thứ ba vừa rồi vào lúc nửa đêm, thổn thức về tình yêu của mình, mà Aria đã hát 1 bản tình ca mà em cho là đẹp nhất cuộc đời em. Hay nói cách khác, đó là một lời tỏ tình lần đầu tiên trong cuộc đời em. Một bản tình ca mà khiến em cười tủm tỉm suốt 3 ngày liền, bản tình ca được gói gọn trong 1 tin nhắn thôi mà sao nó đẹp và nên thơ quá. Nó so real, so touching, that I have goose bumps every single time I read it again. Em viết nhiều, trên trang này cũng mấy trăm bài, chưa có đoạn nào em đọc đi đọc lại nhiều lần như cái bản tình ca đó.
Em tự hào về bản thân của mình quá, em tự hào về sự can đảm của mình, về sự dịu dàng và mềm mại của mình trong những lời nói về tình yêu. Đây có lẽ là việc em tự hào nhất trong tất cả những việc mình đã làm. Trong 1 nửa cuộc đời mà em đã từng sống, những thành tựu mà em đạt được những bằng khen, hay những kết quả thật ra em chẳng bao giờ thấy tự hào hay có 1 chút cảm xúc nào cả. Đó chỉ là 1 việc mà em làm hằng ngày thôi mà. Nhưng còn việc lần này, em thấy thích mình quá, mình nhiều cảm xúc quá, và mình hạnh phúc quá.
Em cảm thấy mình đã hoàn toàn trở thành 1 con người khác, một cô gái mềm mại, dịu dàng, và đầy nội lực. Một cô gái với 1 trái tim thổn thức, khao khát 1 tình yêu mà ở đó cô có thể san sẻ tình yêu thương của mình. Hay nói cách khác, em cảm thấy mình đã được nâng cấp ở phần căn bản nhất.
Hoá ra đó giờ em chỉ sở hữu 1 chiếc “iPhone 4”, em suốt ngày cài đặt những application mới thông qua những khoá học những kiến thức mới. Nhưng mà chiếc “iPhone cũ”, hệ điều hành cũ, khi ráng cài những app mới, có khi nó không tương thích, mà có tương thích thì nó cũng chạy ì à ì ạch. Tại vì em cứ tiếc tiền, không dám thay điện thoại mới, cũng như em sợ lỡ thay điện thoại mới rồi em không làm việc được thì sao.
Hôm chủ nhật, và thứ 2 toàn bộ system của em crash. Em treo máy tê liệt ở nhà suốt 36 tiếng đồng hồ, nên nửa đêm em đã quyết định phải “thay điện thoại thôi”. Soạn tin nhắn là một chuyện, chuyện mà em vẫn hay làm đó mà, tự thoại, hoặc tự tưởng tượng là mình đã đối thoại với người cần quyết định gửi đi lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Nửa đêm, em xuống tiền, nhất định phải thay “điện thoại mới”. Và kết quả là bây giờ em ngồi tủm tỉm cười, vì “điện thoại mới” – chiếc “iPhone mini 13” này thiệt là thích quá. Nó chạy mượt hơn, nhanh hơn, phần mềm nào ráp vào cũng tương thích hết trơn.
Trái tim của em đã được nâng cấp như vậy đó, bây giờ nó không còn sợ hãi nữa. Lorki cũng không phải là một monster mà Aria sợ nữa, Lorki là một monster friend. Một người bạn thỉnh thoảng ghé thăm cho Aria vài bài tập, bài tập không phải dễ, nhưng mà Aria có thể làm được hết.
Như kỳ thi này, theo em là Aria đã xuất sắc vượt qua. Trong tất cả toàn bộ nội dung mà Aria đã viết em thích nhất là đoạn tự thoại: ” Em cũng không biết mục đích mình muốn nói ra để làm gì nữa. Cũng có thể là vì muốn anh hiểu em hơn, có thể là vì muốn rủ anh mình thử gặp nhau xem, cũng có thể là vì muốn anh đừng đi nữa, ở lại với em, hoặc cũng có thể là vì muốn anh đừng feel bad for em, move forward đi. Em bây giờ trưởng thành hơn, có thể đối diện với cảm xúc của mình một cách bình tĩnh hơn rồi.”
Nói bỗ bã là sao cũng được, nếu thử được thì vui, không thử được thì buồn. Buồn hay vui đều được hết á. À không cho em sửa lại một chút, dĩ nhiên là em sẽ thích vui hơn chứ, nhưng mà nếu buồn thì em bán lấy tiền xây xưởng kem cũng được 😀
Chào em, em bé gái nhỏ của chị, từ giờ mình sẽ cùng nhau đi tiếp nửa đường còn lại nhen em 🙂