Hi there, it’s me again.
You are whole. You are alive. All is well
Jamie – Outlander
My favorite quote from the recent movie that I watched when the father in law help rescuing the son in law from the hanged rope. I felt that the quote is quite suitable with me today.
Something extraordinary has happened to me since Sunday night. My emotion monster visited me.
I name him Lorki, since he’s so fond of darkness and cold. You must have been worried since I wrote about my cold sweats moment and not hearing from me since, so sorry about that. I was busy fighting off Lorki, and the best way to do it is through sleep and dream. I was not in the right mind when I typed down the notes 2 days ago. I managed to finished the note. By reading it again now, it was making sense, to me, it’s a miracle. I guess my logical mind is always know the better side of me.
Sunday night was blurred, I knew it was blurred because yesterday morning I couldn’t find the key to the elevator. It was as if somebody was taking over my body, and I was just hiding in the corner.
I wrote on Sunday that I couldn’t understand what’s happening to me that’s so profound. I know it now, it was the fear of abandonment. Lorki was always lurking behind, and I didn’t know his existence until now.
That’s why I said, something extraordinary has happened to me. I now know the existence of my fear monster. The chills and the cold sweats are the manifestation of the fear attack or they said manifested emotions. You know the common saying: Our body and our brain are intricately link that is when you feel something the body will react certain ways. Sometimes, like me who has been spending years suppressing all the emotions, find it extremely hard to understand the bodily reactions.
This is not the first time that I experience these kinds of attack. When it appears the first time, I didn’t know what to do with it. I twisted and turned, I partied, I drank, I did harm to my body, trying to avoid feelings at all cost, I want the uncomfortable feelings to go away. Feeling sad has always been very physical, ever since I was so little. I knew when my heart is sinking down to my stomach, a heavy stone is put right in the middle of my chest, so heavy that each gulp of air is hard to take in.
The distraction that I created, the partied, the alcohol, the dinner it didn’t help one bit. I was distracted and forget about it for a split second then the feelings resurfaced again. The second time, the third time, the fourth time .. each time I try a bit of different method but it all comes down to the fact is that it will take couple days to pass.
Couple years back, I started studying about psychology, I know about emotions (or hormone ) comes and goes. It will take couple days, or maybe couple weeks for the hormone like cortisol or adrenaline to be cleared out of system then I will be fine again. Since then, I stopped at doing nothing, when the feelings resurfaced, I wrote about it, and waiting for the storm to past. So from actively avoiding it, I chose a passive position.
Today, I did something else, something that I’ve never done before. Something that is to me, an extraordinary thing. I walked right through the storm, actively directly facing with Lorki.
Ngày hôm đó, khi cơn hoảng loạn tấn công em, giữa cơn bão lòng với những con sóng lo âu cao cuồn cuộn, trong lòng em đã có 1 cô gái nhỏ bước ra vô cùng dũng cảm gọi tên từng cơn sóng và lướt qua nó. Một – hai – ba – bốn, cô gái nhỏ nhắm mắt bước vào ngay giữa tâm bão và nhận ra, giữa tâm bão hoá ra lại là nơi an toàn nhất. Mặc cho tim đập thình thịch, lồng ngực nặng trĩu, khó thở, kiệt sức, sợ hãi, cô gái nhỏ vẫn can đảm bước tới.
For the first time, she’s brave enough to confess to her feelings, the one that she’s actually feel deep inside her soul. If you know her well enough, she’s very well equipped with a certain gender’s expectation – pride. She’s also equipped with the best sword – her soulless smile. Hiding behind her pride, and her smile is the strategy that she has been applying throughout her life time. The pride is the big armor that cover her from top to toe, the smile is the sword that will slaughter anyone who’s dare to come near to her. Little that she know, một nhát chém khi cô vung kiếm lên chém vào người thương, cũng là một nhát cô chém vào trái tim mình. Một trái tim vốn dĩ đã thoi thóp thở từ rất lâu. Một trái tim bị bóp nghẹt, quấn bằng hàng ngày sợi dây để nó không thể thốt ra được một lời nào. Cô cần 1 cái đầu lạnh, và 1 trái tim cũng lạnh nốt để có thể sống được ở một thế giới đầy bão giông như thế này.
Fortunately, her heart despite going through all the heartache and the strikes, is still alive and whole. Over the last year, she slowly untie her heart, let the blood pumping through the vein, resuscitate it times and again until it can beat on its own. Little did she know whether she’s successful or not, but she’s hopeful. To her surprise, the heart survived, beating stronger than ever. She’s able to be in touch with her feelings again, to call it out, to name it for what it truly was.
Best of all, when Lorki is lurking behind, she’s inviting him in. She talked to him, understanding what he’s bringing with him, what kind of storm he’s going to start. She let him do his work, and cleaned up after when he left. She was brave, she was proud of what she did. To a lot of people, and to her old-self, confessing all her feelings to other equals being weak. By being weak, she will lose all of the respect the others have for her. They will use the confessed feelings to attack her, for that she must shield it from all outside source as best as she can.
But she felt differently this time, talking about her emotions, the real one, that one that her heart wants to say out loud makes her feel brave and proud of herself. Her heart so often than not screamed in silence, this time around it was allowed to talk.
By being weak, she’s being strong
Last night, she let her heart write a speech, and let it speak bravely in the center of stage, to the world, and most importantly to Camel. Instead of feeling afraid, ashamed, she’s so proud of herself. She’s can proudly said that yes, that was me, I spoke those things, I feel those things and that what makes me an extraordinary human. And here’s her speech :
Anh có nhớ em không? Em thì nhớ anh nhiều ghê, mặc dù mình đã ko gặp nhau 1 năm rồi mà em cứ nhớ thương anh hoài. Điều này ko có logic nào có thể giải thích được.
Em biết anh quan tâm em, lo lắng cho em, không muốn em buồn nên cứ hỏi thăm chừng em hoài. Em cũng biết anh cũng có một mối quan tâm y hệt với gia đình của anh. Không biết vì lý do gì mà lúc nào em cũng thấy mình kết nối với anh, và em có một niềm tin âm ỉ là 2 đứa mình rồi tìm thấy lại nhau và sẽ hạnh phúc cùng nhau. Niềm tin tuy nhỏ, nhưng âm ỉ và bền bĩ mặc dù thực tế thì nó hoàn toàn khác.
Nên anh nói anh dọn đi, em buồn ghê, buồn vì cái ảo tưởng của mình nó tan biến đó anh. Tương lai của anh sẽ ko có em, và ngược lại tương lai của em cũng sẽ ko có anh. Em buồn không biết để đâu cho hết. Nỗi buồn mà bán đi thành tiền, chắc hôm nay em bán đủ vài tỷ để xây xưởng kem luôn rồi. Thật ra, em cũng nhiều lần cứ định nói với anh là hay mình thử gặp lại nhau ko anh? Thử gặp lại xem cảm xúc của mình ở đâu, biết đâu 1 năm trời mình đổi khác nhiều rồi. Enstein nói là expect different results from the same approach là equal với insanity, em cũng biết vậy, mà e nghĩ là em đã thay đổi nhiều, trưởng thành hơn rất nhiều, biến thành 1 con người khác và có lẽ anh cũng vậy. Em tin là sẽ có 1 different result, ko chắc là có tốt hơn ko, nhưng chắc chắn sẽ khác. Mà em nói vậy thôi, chứ em cũng không chắc là anh đã có quen ai khác chưa nữa. Còn em thì chưa.
Em đó giờ lúc nào cũng nghĩ, sống ở đời mà mình có thể gặp 1 người mình thương, mà người đó cũng thương mình là một may mắn vô cùng to lớn. Chắc có lẽ vì vậy mà em mãi chẳng buông tay được. Vì em tiếc cái tình yêu đẹp của mình quá và vì em thấy mình còn thương anh nhiều quá. Kỳ lạ ghê ha. Ngoài tình thương ra, em cảm thấy rất biết ơn anh nữa. Biết ơn sự hiện diện của anh trong cuộc đời em, biết ơn việc anh đã ủng hộ em từ khi em đòi dọn đi Hội An, biết ơn anh trong suốt quá trình học đã nhận tin nhắn khoe bánh của em, biết ơn việc anh đã chưa 1 lần ngăn cản em mà ngược lại còn support em hết sức ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Nếu mà kể hết về sự biết ơn của em, chắc nói thêm 8 trang nữa cũng chưa hết.
Mấy lời này là những lời từ tận trong tâm khảm của em, không có filter, naked and raw. Em định viết cho em đọc để sắp xếp lại suy nghĩ của mình thôi. Mà e nghĩ cũng nên gửi cho anh. Em cũng không biết mục đích mình muốn nói ra để làm gì nữa. Cũng có thể là vì muốn anh hiểu em hơn, có thể là vì muốn rủ anh mình thử gặp nhau xem, cũng có thể là vì muốn anh đừng đi nữa, ở lại với em, hoặc cũng có thể là vì muốn anh đừng feel bad for em, move forward đi. Em bây giờ trưởng thành hơn, có thể đối diện với cảm xúc của mình một cách bình tĩnh hơn rồi.
You are whole, you are alive, all is well