Hello hello hello !!!
I haven’t been back to this blog for awhile mostly because I feel very sick. I’m still very sick today but I really want to write something, because my thoughts are entangled with each other in my head and I need it to be out of my brain. Facebook reminded me about a note that I wrote in 2009, which is like wow , 13 years ago ? I wrote this when I was 19 – 20?
The note is as below
Nhỏ Bé ( 20 – 1- 2009 )
Một chiều của một ngày bình thường, nắng có vẻ như vàng vọt hơn và lẫn trong cái hắt hơi của chiều tà là một chút gì đó gay gắt. Có phải là thời tiết thay đổi hay chính là bản thân ta cảm thấy khó chịu.
Có lẽ bởi vì ta nhận ra sự nhỏ bé của mình trong cuộc sống. Mặt trời có thức dậy mỗi sáng hay không, trái đát có quay vòng hay đứng yên. Trong phút chốc mọi thứ trở nên vô nghĩa. Và chợ nhận ra, con người phù du quá, phù du đến mức nhẹ hẫng.
Cố gắng để được sinh ra, cố gắng học tập, cố gắng đi làm, cố gắn trường thành và rồi cố gắng để biến mất trên cõi đời. Và bất ngờ nhất chính là ta nhận ra bản thân ta cũng cố gắng lao vào, cố gắng chen chân vào cái sự phức tạp của cuộc sống. Ta bất chợt cảm thấy cuộc sống có phải là vô nghĩa, ta sống ép mình vào bao nhiêu khuôn phép, ta sống cố gắng để cố gắng.
Bất chợt ta cảm thấy ghét con người, hay có chăng ta cảm thấy ghét chính bản thân ta.
Đã bao lần ta tự hỏi, ta cố gắng là để làm gì, để cho bản thân ta, hay cho một chút sĩ diện của ta, cho danh tiếng của ta, cho sự nghiệp của ta, còn cái nào thật sự là cho bản thân ta. Một con người nhỏ bé trong một đất nước nhỏ bé trong một hành tinh nhỏ bé và trong một vũ trụ nhỏ bé. Ta tự hỏi sẽ còn có ai trên đời cảm thấy như ta nữa
Một chiều lạnh, chỉ là bất chợt cảm thấy nắng không còn dịu dàng nữa
==========================
Oh wow! That is just wow, that’s all I can say. This is 19 year old me looking at life in perfect Vietnamese. “Đây là đâu? Toy là ai ? ” is the first question that pops in my mind.
Ủa người nghệ sĩ nào viết bài này? Nhà thơ nhà văn đó đang sống ở đâu? Sao tự nhiên bị mất hút đi đâu rồi trời ơi là trờiiii.
This is what I want to say, you know my Vietnamese is Google translate right now? I have such a hard time converse in Vietnamese yet 13 years ago, my writings is like poem.
Okay enough with the whining
===========================
At the age of 19, I could think so profoundly; I honestly think that’s the tragedy of the mind, the tragedy of my life.
You are too smart for your own good
Anh Tri
Before discussing further into this topic, we first need to agree on understanding the term ” Tragedy”. According to the Oxford dictionary:
- an event causing great suffering, destruction, and distress, such as a severe accident, crime, or natural catastrophe. or
- A play dealing with tragic events and having an unhappy ending, especially one concerning the main character’s downfall.
I’d like you to step away from the above definition and follow me with a 3rd definition of the word tragedy: ” A play in which the main character is enjoying her differences, yet the society disagree with her. The disagreement between her and the “so-called society” causes continuous clash thus follow pains.”
I couldn’t find such a word in English to describe so I temporarily called my situation “Tragedy.” Personally, if I have to choose 1000 times again whether or not I choose to be different, I’d be delighted to choose to be myself 1001 times. But, the truth is, I enjoyed my smartness, I enjoyed my curiosity, I enjoyed my relentless effort to learn. I was born with the mission to learn and explore, and without my brain, I could not understand as quickly, I could not know as much, and I could not have this much fun.
So we could also use temporary call my “Brightness” a blessing. They are two sides of the same coin, and it’s up to us to choose which side we see in our own eyes.
Personally, I’ve been choosing the bright side since I was a little kid, my ability to learn quickly and fast my ability to ask questions that no one even thinks of is what keeps me balanced through the turmoil of living in my mother’s house.
——-
I cannot see anything anymore, so I’d like to stop this discussion here and continue it (hopefully ) tomorrow