Mỗi một con người sẽ có một điều kỳ lạ riêng. Có người có cái mũi kỳ lạ. Có người lại là một ngón tay. Nếu mình để ý kỹ và quan sát thì mình sẽ biết rất nhiều điều bí mật về những người xung quanh mình. Anh Tri nói, you are not coming to people, so people come to you. Ờ ha, cũng đúng, em không đi ra ngoài gặp người thiệt, nhưng mà em cũng có cách của em để tạo nên những mối quan hệ mật thiết, mà như vậy thì hay hơn là những kết nối rời rạc không đầu không cuối. Cũng giống như việc học của em vậy, đã học gì thì em phải học cho rõ đầu đuôi ngọn ngành, học proper chứ không phải chỉ học qua loa giữa chừng. Mỗi lần một ít, mình mở rộng cái không gian cho một vị khách, và em có cơ hội được quan sát những điều kỳ lạ của các vị khách ở Thong Dong. Yến – cô giáo dạy flute của em nói, nhà chị Mai lúc nào cũng có những người bạn là lạ, em biết là bạn của chị Mai thì đều là người tốt nhưng đều lạ, it’s weird, but it’s a good kind of weird.
Mới đây mà đã một tuần, hôm nay anh Tri sẽ dọn đồ đi về cuộc sống của ảnh, em cũng quay lại cuộc sống hàng ngày của em. Ở Thong Dong, có một điều thú vị là em có thể đón người tới và cũng có một điều buồn là em phải tiễn người đi. Ở một mình cũng thú vị, nhưng mỗi buổi sáng thức dậy có người cùng uống một ly trà nóng, ngồi nói huyên thuyên mây trời cho lòng đỡ cô đơn thì cũng hay lắm. Em nghĩ mỗi người sống là một âm thanh, nên khi sống người ta sẽ gây nên tiếng vang bằng chính cuộc sống của mình. Và khi hai người sống trong cùng một không gian thì tiếng vang sẽ trở nên thú vị hơn, giống như một tiếng Clarinet hoà vào tiếng Violin, hoà nhập tới nỗi chẳng thể phân biệt đâu là kèn, đâu là đàn.
Hoá ra, hôm nọ chuyện lo lắng của em chỉ là chuyện không đâu. Anh Tri đi ra đi vào nhà buổi tối như một cái bóng, em chỉ có thể gặp vào buổi sáng trước khi đi làm thôi. Anh Tri hiền lắm, anh Tri có nhiều nỗi buồn, và uống chỉ cốt là để cho vơi đi nỗi lòng của mình. Cách Ba ảnh rời khỏi cuộc đời cũng giống như ba em, chắc có lẽ là bị Covid, ảnh chăm sóc đúng sáu tuần, rồi mất. Anh Tri nói: You just be with him, and watch him deteriotate then die, without being able to do anything to help, we didn’t even have the test so we don’t know if he have Covid. Anh Tri buồn, depressed, ảnh nói có những ngày ảnh depressed quá ảnh uống hết nguyên một chai rồi bất tỉnh tám tiếng đồng hồ. Em nói là vậy cũng ngủ được tám tiếng liên tục, ảnh nói không phải ngủ, chỉ là numb out trong tám tiếng.
Mai: Anh có biết là anh uống hết 3 chai rượu trong nhà em rồi không 🙂 ?
Tri: I know. I’m sorry. It’s my fault. I failed into alcoholism. The last three years was hard.
Mai: Why were last three years was hard?
Tri: Ba chết không phải là chuyện hard hả? Try watching your Dad passed away in front of you, and tell me if it’s not hard. Đây là chuyện bình thường mà. Didn’t you feel hard, your father passed away as well.
Mai: To be honest, not really. I’m not so sure, but I was still operating okay. I don’t know how I did it, but I felt it was okay for me.
Viết tới đây cái tự nhiên em muốn khóc quá, em thương anh Tri cũng giống như em quá, một đứa trẻ cô đơn bơ vơ và lạc lõng chẳng biết làm gì ngoài việc nương tựa vào sách vở và con chữ để sống tiếp. Em viết về anh Tri mà có cảm giác như là viết về mình vậy, em chợt thấy lồng ngực thắt lại, thở cũng khó khăn hơn, buồn không biết để đâu cho hết.
Em hay nói về sự cô đơn, thật ra không phải là em cô đơn trong cuộc sống hàng ngày, em rất vui mỗi ngày đi làm về trong căn nhà êm đềm của mình. Hà nói là Mai không cô đơn đâu, Mai có rất nhiều bạn xung quanh, có rất nhiều người yêu thương Mai mà. Thật ra cô đơn không phải là vì không có người ở xung quanh, cô đơn là khi mình không thể nói ra được những điều quan trọng với mình hoặc mình cần phải tém bớt lại, giữ lại những quan điểm của mình vì những người xung quanh mình không thể chấp nhận, hoặc không thể hiểu được mình. Cô đơn là khi mình cần phải đưa ra một quyết định rất quan trọng và bất chợt nhận ra cũng chẳng quan trọng lắm, vì cũng chỉ có một mình mình thôi mà.
Em nói với anh Tri, ở Thong Dong rất là chill, nguồn năng lượng ở trong căn nhà của em là chilling vibe, giống như là một thứ cực kỳ thông suốt và dễ chịu, một thứ năng lượng healing mà em cần vào mỗi cuối ngày, hoặc là ngày cuối tuần. Anh Tri ở đây một tuần, em có thể cảm thấy nguồn năng lượng bị hỗn loạn, fluctuating, seems like it’s a very contradicting energy from within him, vài ngày đầu em còn ngủ chập chờn vài ngày thì cũng quen dần. Cũng là một trải nghiệm rất thú vị, nếu nguồn năng lượng ở nhà em là một dòng sông êm đềm, dòng sông êm đềm chảy mãi mà không gặp thác nước thì cũng chán lắm, dòng sông thì cần phải có lúc gập ghềnh, lúc khúc khuỷu, lúc ào ạt thì mình mới có thể appreciate được lúc hiền hoà.
Hồi em còn nhỏ thì em thi thoảng hay gặp anh Tri để “coi bói”, tức là để ảnh nói cho em nghe em đang ở giai đoạn nào trong cuộc đời vì khi đó em có nhiều câu hỏi lắm. Vài năm sau như bây giờ, gặp lại thì em thấy em coi bói ảnh, đồng thời ảnh cũng coi bói em. Anh Tri nói em là: You are the kind of person, once you commit to something, you do the best because otherwise, it’s a waste of your time. You will put all your effort into doing it, and you will keep doing it until you achieve something, and that something is within you. It doesn’t dictate by society. The good thing is, but it’s also a bad thing is you get bored. Because once you reach that achievement, you move on to other things. It’s a good thing because most people just do one thing, and get excel at it, then they get lazy they stop trying. But you, I know that you will never stop trying new things as long as it excites you. The bad thing is you changed at an incredible speed that people around you find it odd to connect with you because you are not like them, and in reverse, you are feeling the same.
*
Sáng nay vừa ra đường thì bắt gặp một cơn mưa rào, cơn mưa đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, đâu đó chừng năm phút. Em đứng đó nhìn mưa mà tưởng tượng rằng sáng nay có một cô làm vườn ở trên trời quyết định sẽ tưới nước làm sạch khu vườn Sài Gòn một tý, vì mấy ngày nay bụi quá. Cô đang vội nên đổ ào một cái rồi cô đi ngay thôi. Người Sài Gòn vì vậy cũng dừng lại một chút, như chú xe Be đứng cạnh bên em gọi điện thoại cho khách nói: ” Cô ơi, mưa quá cô đợi một xíu, nếu gấp thì tui đi liền, còn không gấp thì bớt mưa tui chạy vô liền.” Em đứng đó, ngó qua chú thấy chú gầy lắm, xương sườn lộ rõ từng cái một. Nghe chú nói mà tự nhiên em thương quá, thương cho cái công việc vất vả hàng ngày của chú, thương cho nắng mưa là chuyện của cô làm vườn trên trời. Cô tính tình hơi thất thường, hôm nào cô giận ông trời thì cô hất nước cái ào, hôm nào cô buồn lâu thì cô rỉ rả suốt từ sáng tới chiều, chẳng biết làm thế nào mà lần với cô.
Ngày mưa, nỗi buồn bao giờ cũng nhiều hơn ngày nắng, nhất là những ngày mưa kéo dài như hôm nay. Em vội đi ra đường vào buổi sáng rồi vội về nhà, ngồi ở phòng khách chải tóc cho Bờm. Em tìm niềm vui của mình trong những hoạt động nghĩ thật giản đơn, vừa chải vừa nghĩ mười năm nữa, tới lúc phải tạm biệt Bờm và Lan thì chắc em sẽ buồn quay quắt.
Những ngày mưa, em chui vào đống chăm tìm hơi ấm. Em còn tìm bóng tối nữa. Bóng tối làm em dễ chịu. Thật thú vị, nhìn mà cứ như không nhìn. Trong bóng tối, sẽ không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt của em. Những cơn mưa trong bóng tối cũng vậy, sẽ không ai biết là đang có cơn mưa nếu như không nghe tiếng rào rạt ngoài cửa sổ. Những cơn mưa đêm là những cơn mưa êm đềm nhất cũng là những cơn mưa buồn nhất.
Em đứng ở ban công nhìn ra đường thấy gió cứ thổi suốt. Những ngọn cây ngay chỗ cầu Mống cứ như dính lại với nhau trong cái màu tối tối. Đêm nay, nếu như trời không mưa thì buổi tối sẽ trong lành lắm. Còn nếu như trời mưa thì sự tĩnh mịch của bầu trời đêm sẽ không còn nghe thấy nữa. Những giọt mưa ào ạt lúc nào cũng ồn ào, nhưng nếu nó không ồn ào thì có lẽ em sẽ không còn thích chúng.
Tuần này, có những đêm em thức chập chờn ngủ không sâu, thi thoảng trời mưa rả rích mỗi tối. Mỗi khi như vậy, em lại gần cửa sổ phòng và mở toang nó ra. Hơi lạnh thốc vào, vỗ lên mặt em như một bàn tay vô hình bằng nước đá. Từng ngón nhoè ướt, không chỉ năm mà hàng vạn ngón chà khắp người em. Cái cảm giác rùng mình ớn lạnh như có hơi thở của Thần Băng lúc nào cũng thổi vào từng kẽ da, thớ thịt. Em đi ngủ mà khoác vội chiếc áo khoác tưởng như mình còn ở Đan Mạch mùa đông năm nào.
*
Em có thể cảm nhận được nỗi buồn sâu sắc của anh Tri. Nỗi buồn nó như một chiếc ghế mà nếu mình không để ý thì khi ngồi xuống sẽ càng lún càng sâu. Anh Tri cũng giống em, buồn thì nhiều lắm nhưng không thể chia sẻ cùng ai. Nhưng mà anh Tri cũng khác em lắm, chiếc ghế buồn của anh Tri dính chặt vào mông, như chiếc ghế của Glenn Gould, ngồi nhẵn đít vẫn cứ ngồi. Chiếc ghế của em thì em cất ở trong Thong Dong, thi thoảng em mới ngồi vào thôi. Em nghĩ rằng khi một ai đó buồn, thì cần rất nhiều người để chia sẻ. Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ một nỗi buồn, mình sẽ không buồn hơn nhưng người khác lại vui hơn.
*
Hay là em kiếm một người ở chung với mình nhỉ, mấy nay em cứ thấy lạnh lạnh nên mặc áo lạnh đi lại trong nhà, thi thoảng ho từng cơn, người chưa nghe qua tiếng ho thì nghe cũng sợ lắm, chứ thật ra cũng không có gì lắm. Anh Tri nói: I’m worried about you, are you sick? xong rồi xuống mua cho em cái bánh giò ăn sáng. Lâu rồi không ai nói với em câu như vậy, cũng lâu rồi không ai làm cho em một việc như vậy nên em cảm thấy vui lắm. Chỉ là một cách quan tâm nhẹ nhàng thôi nhưng mà sao ấm lòng quá.
Em nghĩ em chỉ cần một người ở cùng với em thôi, không phải người yêu thì là bạn cũng được. Như vậy thì trong ngày buồn sẽ buồn ít hơn, và ngày vui sẽ vui nhiều hơn.
Mỗi lần tiễn một người bạn ở nhà đi là em lại thấy có một cơn buồn nhè nhẹ thoáng qua trong lòng như vậy đó. Chép miệng một cái rồi nói là, ừ thì, để ngày mai tính.
Mỗi người có một điều kỳ lạ riêng mà, điều kỳ lạ của riêng em là một nỗi buồn sâu thẳm mà ít ai có thể hiểu được.