Hồi nhỏ khoảng bốn tuổi, ngày nào em cũng phải xem phim hoạt hình như là một thói quen giống như việc ngày nào buổi sáng thức dậy cũng phải uống một ly nước vậy đó. Rồi lớn lên một xíu thì em bỏ dần thói quen đó phần là vì mấy cuốn băng yêu thích như là Lọ Lem, Bạch Tuyết, Aurora xem nhiều quá băng bị … nhão đi mất. Phần khác là vì em khám phá ra thế giới sách, đến khi em có thể đọc một cuốn sách rất nhiều chữ trơn tru thì em không còn biết tới phim hoạt hình là gì nữa.
Hôm qua, Thanh hết hạn “đi công tác” nên dọn đồ về, trước khi về thì ở lại chơi với em một xíu. Thanh cũng ko muốn về, vì về nhà sẽ bị ba mẹ la nên nấn ná ở lại ăn tối với em. Thanh kể ngày xưa Thanh mê truyện tranh lắm, trong cái cặp của Thanh thì ngoài 1 kg tập sách ra thì có khoảng 4-5 kg là truyện rồi, nhưng mà ba của Thanh xé hết rồi. Ba nói là Thanh chỉ được đọc truyện chữ, vì truyện tranh sẽ ngăn cản sự phát triển trí tưởng tượng của Thanh, nên ba lục cặp vào phòng xé hết tất cả truyện của Thanh. Hành động của ba Thanh đúng là có ý tốt nhưng mà quả thật là quá tàn nhẫn với một đứa trẻ. Em hiểu một đứa trẻ cần phải học kỷ luật là như thế nào, nhưng xé toàn bộ tủ truyện cũng giống như là xé nát toàn bộ tuổi thơ vậy buồn biết bao nhiêu.
Hồi nhỏ, em cũng bị mẹ cấm không được đọc truyện tranh như vậy, và chỉ đọc truyện chữ thôi nhưng mà cách phản ứng của Thanh và em rất khác nhau dẫn đến hai kết quả rất khác nhau. Từ nhỏ em đã làm một đứa trẻ rất nghe lời, nếu mẹ không cho đọc truyện tranh, thì em sẽ đọc sách chữ, nếu mẹ chở đi học vẽ, thì em sẽ vào lớp ngồi học vẽ đều đặn mà không có một xíu lời than vãn nào, nếu ba nói là không cho phép để tivi hoặc vi tính ở trên phòng ngủ, thì em lại tiếp tục đắm chìm trong sách ở trên phòng. Tức là nếu ba mẹ đã đặt ra giới hạn, thì em cứ sống đúng ở trong cái giới hạn đó thôi. Em giống như một con puppet giới hạn cử động của mình ba mẹ cho cử động đến đâu thì sẽ chỉ hoạch định trong vùng đó mà thôi. Em được phép làm hai điều trong nhà, đọc sách, và đi học. Em cũng được chơi với các bạn trong xóm nữa, nhưng mà khoảng 8-9 tuổi gì đó em đã là một người học rất giỏi rồi, rất khó để em relate với việc trốn học đi chơi, hoặc không học hành gì hết nên từ từ em chẳng chơi với ai cả.
Em học là vì em thích học, em đọc sách là vì em thích đọc sách, và không ra xóm chơi với các bạn là vì cái thế giới của các bạn nhỏ quá, ngày nào cũng bắn bi, đá cầu. Trong khi em đọc truyện đã đi tới mấy cái vũ trụ khác, bay tới một hành tinh khác, và sống mấy cuộc đời, trải qua biết bao nhiêu chuyện tình lâm ly bi đát rồi.
Hôm qua là ngày khai trương Bliss, nếu mà em là nhân viên thì em sẽ chuẩn bị nhiều lắm, còn cái event mà em nghĩ ra thì em không chuẩn bị gì hết, tới nơi nghĩ gì nói đó, chương trình cũng đại đại, lúc nói mời anh Đức lên này nè, là vì tự nhiên anh Đức tới, mà ko chuẩn bị quà, xong phải bày vẽ ra đủ thứ để tặng anh Đức. Bài nói về ước mơ này cũng là tự nghĩ ra nói liền tại chỗ thôi đó. Cuộc đời em đúng nghĩa là đại và hên luôn.
Em cố gắng tìm cảm xúc của mình sau một buổi khánh thành nhà máy như thế này, ví dụ như trong cuộc đời của một người thì phải là milestone, phải đăng hình post ảnh các kiểu. Vậy chứ mà em thấy bình thường lắm luôn, trong lúc diễn ra em cũng thấy bình thường, diễn ra xong đi về em cũng thấy bình thường. Em chẳng có cảm giác là mình vừa làm một cái gì đó thật ghê gớm, hay là mình là người làm nên cái đó cả.
Em lúc nào cũng nghĩ mình là một participant, chứ không phải là người mà người ta hay gọi là “leader” , “founder” vân vân mà mây mây, thậm chí em thấy em còn ít làm hơn các bạn, và cái thành quả này hầu hết là của mọi người chứ có phải là của em đâu. Nên là ngày hôm đó em đi về cũng rất bình thường, như mọi ngày khác, chẳng có gì quá đặc biệt để nói cả.
Em thấy mình không đủ tố chất để làm người leader của nhà máy, vì cơ bản là xây nhà máy xong em cũng thấy bình thường, không có năng nổ post bài, à phải nói là không post gì hết vì chẳng muốn ai biết gì cũng như chẳng muốn khoe gì. Em cảm thấy mình không đủ tham vọng đó anh, ở giai đoạn này thì cần phải có ai có nhiều tham vọng lắm nên là em cũng lo lắng quá.