I’m sitting at the desk and crying while wondering why I am crying. I know I am sad, and I know I am hurt, but I’m not so sure about the reason. Sometimes sadness does not have a source. There is no immediate solution, no escape plan from its clutches. Instead, you learn to coincide, as though sadness is an old friend who needs a gentle nudge in the right direction.
Vài ngày trước, mình còn ngẫm nghĩ xem lần cuối mình khóc là khi nào nhỉ, vậy mà hôm nay khóc hết nước mắt. Đi ra ngoài, tắm rửa xong, ngồi vào máy đánh ra những dòng này lại thấy nước mắt chực trào nơi khoé mắt. This sadness that they say can be beautiful, where sadness is this? Because my sadness rips me apart from inside and there isn’t a thing beautiful about it.
Mình đã đứng khóc thật to, khóc cho hết ấm ức trong lòng mà cũng chẳng hiểu mình đang ấm ức cái gì nữa. Mình chỉ biết rằng có một khối cảm xúc rất nặng ở giữa lồng ngực chực trào lên cổ họng mà không biết phải xử lý như thế nào. Thậm chí bây giờ ngồi đây trước màn hình, mà mình cũng không biết phải kể từ đâu, làm ra sao và như thế nào.
Hai ngày trước, mình gặp nhà tư vấn của mình vì vấn đề không tập trung và mệt mỏi kéo dài trong người, mình đoán là do adrenaline tích tụ trong người. Hăng say kể chuyện một hồi, mình mới kể rằng có một việc mà hai tuần nay mình nhận ra, là mình quay lại tự xoay chuyển với số tiền mình có và đống nợ thẻ, mình kêu trung ứng 100 triệu cho công ty Gaia để mình có thể trả nợ thẻ trước rồi sau đó mình nghĩ là số tiền thuê nhà sẽ có thể trả lại tiền ứng được. Rồi gần đây, tự nhiên mình chợt nhận ra là mình đang hành xử như thể mình vẫn là người đơn độc nhất trái đất này, như thể mình quay ngược lại những ngày tháng cách ly Covid mà mình nghĩ nếu bị bệnh vào trại tập trung thì sẽ nhờ ai gửi đồ cho mình đây. Mình shuffling around try to make ends meet, and of course I can do it, I’ve been shuffling my whole life.
It’s exhausting to be locked in your head with all these thoughts that tie you down. I’m trying to let it out right now but I feel like I can’t it’s stuck right in the middle of my chest like a big blob of rice that I can’t swallow down but cannot use my tummy to push it out. It’s hard, and it’s tough, like rock-hard stuff.
All I know is I’m very sad, and I’m hurt badly. I just don’t know exactly why in order to heal.