Em cứ nhớ hoài,
Một ngày tối muộn tháng năm
Anh đi ăn tối về mặt đỏ bừng
Em ngồi trên giường đọc quyển sách dở,
Mình tắt đèn chuẩn bị đi ngủ.
Em nằm phía dưới, anh nằm phía trên
Rồi anh ngắm nhìn em thật lâu
Buông lời tự nhiên như hơi thở
“Em ơi, anh lỡ yêu em mất rồi”
Rồi anh lắc đầu nói lại như sợ nhầm
“Em à, anh yêu em thật rồi”
Em chớp mắt trót lỡ nhìn anh lâu
Mắt anh là vực sâu, mọc đầy hoa cúc dại
Em dù nhiều nghi ngại
Vẫn ngu ngốc ngã vào
———
Em cứ nghĩ hoài,
Anh à anh thật can trường,
Xếp hết phi thường vào trong gấu áo
Cất luôn cuộc đời kiêu ngạo
Nhận thương em để đổi lại thiệt thà
Trời mưa rót ướt tháng mười
Còn em rót hết tiếng cười vào anh.