Chúng ta không thể gặp lại
cuộc xa này là không cần bàn cãi
em ra đi không ngần ngại
anh im lặng thở dài
trước
cơn mưa đầu mùa ngai ngái ngoài sân
trên đường về anh đếm bước chân
một
hai
ba
…ân cần
bốn
năm
sáu
…chén nhân trần
bảy
tám
chín
lần
-ta lỡ mất nhau
cánh cửa phòng im lặng
rất sâu
anh muốn khóc
mà thôi
lười không khóc
sài gòn tháng tám, mưa tràn ướt tóc
cái cớ cho chúng mình thêm gai góc
phải không em?