Anh Choong yêu dấu của Mai,
Em nhớ anh ghê. Em chẳng chủ động nhớ anh đâu, mà nỗi nhớ cứ chạm vào người em chan chát. Thi thoảng nằm trên giường ngủ, em cứ muốn có anh nằm ở kế bên, buổi sáng mình nói chuyện trời đất rồi cười khúc khích. Em có thói quen khi nói chuyện phải dùng tay, cả khi nói qua điện thoại cũng vậy. Em đeo cả tai nghe mà anh cho em, để 2 tay mình được rảnh, múa may quay cuồng. Mà mỗi lần như vậy là hình ảnh buổi tối khi mình nằm trên giường anh biểu em cất 2 tay vô, chỉ là test xem làm sao mà em nói chuyện múa may quay cuồng dữ vậy. Cái cảm giác đồng điệu đó, em cứ thấy thiệt là nhớ ghê anh ơi.
Đoạn note này em không đặt tên vì nó giống như là một lá thư em hay gửi cho anh. Thư thì không cần tiêu đề anh ạ, em muốn viết ra giấy cơ chứ không phải type thế này, nhưng mà viết ra giấy rồi không lưu lại được nên thôi em viết ở đây. Thi thoảng em vẫn đọc lại những đoạn note, hay thư mà em viết trên trang blog be bé này. Em thích nhất là bài We reached 3rd years . Rồi em còn thích cả bài 10 things I love about you, hay bài ” an open thank you letter, part 2. Viết ra giấy thì sẽ không xem lại được, cuốn sổ đen mà mình viết thư trao đổi vẫn ở chỗ của anh, em còn kẹp cả thư anh viết vào đó nữa nên em không đọc lại được. Em muốn đọc lại nó ghê, mà em cũng không dám nói anh cho em mượn đọc lại. Em chỉ mượn thôi, vì em muốn được đọc lại cái con chữ thân thương, chứ không phải là em muốn đòi lại hay muốn thôi mình không còn gì. Em sợ là nếu em hỏi anh cho em mượn lại thì cũng là lúc mình ngừng nói chuyện với nhau.
Mình không gặp nhau đã lâu, cũng chẳng nói chuyện gì đã lâu, vậy mà anh cứ hiển hiện trong tâm trí em mỗi ngày giống như một điều gì đó hiển nhiên. Hôm qua, Khương vừa bảo em lại có 1 bạn gái khác có thai, lần này sẽ cưới, em hoảng loạn thật sự anh ạ. Lúc đó, em chỉ muốn gọi điện thoại cho anh thôi, người đầu tiên em nghĩ đến và đến tận bây giờ vẫn nghĩ đến là muốn được nói chuyện với anh. Mỗi khi em hoảng loạn, người đầu tiên và chắc có lẽ là duy nhất em nghĩ tới là anh. Hôm nọ toà nhà bị cháy cũng vậy, chẳng hiểu sao trong đầu pop up là phải gọi cho anh.
Hôm thứ 3, Tỵ, Phương Anh và Vy qua nhà em ăn cơm, coi như là em đã sinh nhật ở nhà. Mình lớn rồi, qua nhà của nhau ăn cơm vậy mà vui hơn đi ngoài đường nhiều anh ạ. Em chợt phát hiện ra, em đã giành hơn nửa tiếng đồng hồ để nói về việc anh tốt với em như thế nào. Em cảm thấy anh giống như một dòng suối mát ngang qua đời em, mà em vẫn cứ muốn dòng suối mát chảy mãi.
Thi thoảng, em vẫn mơ thấy anh, dạo gần đây thì không còn dày đặc nữa, em cũng quen dần với việc chắc có lẽ là mình không thuộc về nhau. Nhưng mà em vừa mới nói với Giang thôi, là em thấy e vẫn còn nặng tình lắm 😀 . Hổng hiểu anh cho em ăn bùa mê thuốc lú gì mà giờ này em vẫn xem anh là người yêu, là người quan trọng nhất với em. Mà rõ ràng là mình đâu có còn là người yêu của nhau, cũng đâu có còn xuất hiện trong đời nhau, vậy mà em vẫn thấy vậy. Bằng chứng là tối hôm qua trong lúc em hoảng loạn nhất thì em lại chỉ muốn nói chuyện với anh, và nếu có thể thì sẽ được ôm anh đi ngủ cho bớt hoảng loạn.
Tối qua em trằn trọc cả đêm, ngủ rồi thức rồi ngủ. Dạo này em không còn bị thức giấc nửa đêm nữa, em thường ngủ vùi đến sáng. Vậy là bất chợt trong đầu của em lại nghĩ, nếu mà bây giờ mình ngủ với anh Choong sẽ không làm phiền anh vào nửa đêm nữa. Em cứ nhớ mãi lần mình đi Chiang Mai xong ở khách sạn đẹp đẹp ở trung tâm, nửa đêm đang ngủ mà em tỉnh như sáo, phải ra phòng ngoài hút 1 tý cần để vô ngủ tiếp với anh. Nhiều khi em thấy có lỗi những lúc như vậy lắm, vì anh ngủ ngon mà ngủ chung với em thì lại bị làm phiền.
Em thương anh nhiều lắm.
to be continued …