Anh Chooong thương ơi,
Em đã tự hứa là sẽ không viết thư như thế này nữa, vì viết như vầy không có đem lại một mục đích tốt đẹp nào cho em hết. Vậy chứ mà sáng nay em muốn viết ghê, xong em nghĩ đi nghĩ lại xem mình có nên viết không vì logically là em thấy hành động này không đúng xíu nào hết.
Nuông chiều bản thân, và sống ít kỷ luật 1 chút thì không ai bằng em. Nên là em thấy mình muốn gì và thích gì thì làm đó thôi, cái trang blog này là của em mà em còn không cho phép mình nữa thì đúng là sống ở trên đời này chẳng còn 1 ý nghĩa gì sất.
Chớp mắt một cái là cũng gần 2 tuần rồi đó anh nhỉ, hồi bữa em sống trong tưởng tượng rằng thì là Christmas em sẽ mời anh qua ăn cơm tối, khoe anh cây thông thiệt là đẹp của em. Xong cái anh broke the news, anh lúc nào cũng vậy suy nghĩ mãi không biết nói với em thế nào nên lúc nào cũng đi đường vòng thông qua 1 cái gì đó khác. Em lúc nào cũng vậy, thông qua vậy nhưng mà lúc nào em cũng phải hỏi thẳng phải confirm chính xác thông tin mà mình muốn nghe, giống như là cái bandage anh tháo từ từ, còn em thì cứ đòi phải bứt ra một cái rẹt, thiệt là đau. Đau thấu trời mây, đau tới mức tưởng là mình bị heart attack mấy tối liền luôn.
Vậy chứ mà Christmas cũng qua, New Year cũng sắp tới, Tết cũng sắp tới luôn. Hôm nay em lại có suy nghĩ khác, suy nghĩ của em là hôm nọ mình đã nói mình no longer bound by the concept of time. Em no longer restrict myself to die at a certain age, like 40, 50 or 60. Em bây giờ nghĩ là mình sẽ sống as long as my life still beautiful and happy. Thì hà cớ gì em phải bị bound những special day như là Christmas day, New Year Day, và Tết?
Việc đơn giản là nếu mà tương lai của mình có nhau thì ngày nào cũng là Christmas, mà nếu mà mình không có nhau thì ngày nào cũng không là Christmas. Tất cả mọi cái celebration day chỉ là một cái concept của human being để giúp mình định lượng được cuộc sống, trong cái hão huyền của Human Being là muốn control và định lượng cuộc sống thôi mà. Thật ra đối với cái vũ trụ này, time doesn’t exist, age doesn’t exist, as well as celebration day.
Từ hôm đó tới hôm nay, em đã bình tĩnh hơn nhiều lắm rồi. Cơ bản cái kết cuộc của ngày hôm nay là do em chọn ngay từ đầu, em đã biết ngay từ lần đầu tiên mình gặp nhau rồi. Em bị drawn to anh là bởi vì vậy mà, mà chắc là anh cũng vậy luôn. Mình chọn nhau mà. Mình chọn nhau là vì mình biết mình sẽ không có end up together.
Unfortunately, là em thay đổi. Cái người mà anh chọn ngay từ lần đầu gặp, không phải là người mà anh thấy bây giờ. Cái người mà anh chọn ngay từ lần đầu gặp đó là một damaged goods, giống y hệt như anh, cũng tổn thương y hệt như anh, the resemblance is so alike it’s shocking. Cái người đó đem lại cho anh một cảm giác thật an toàn, vì người này sẽ không stay too close, sẽ không cling on, sẽ give anh space. Anh sẽ có the best of both worlds. Em tưởng tượng là anh nghĩ vậy, vì em chắc rằng mình cũng đã nghĩ vậy.
Mình make một pact với nhau, một implied message khi mình enter vô relationship của mình rằng mình sẽ không bao giờ give 100%. Đây sẽ là “make or break” principles. Mình giữ một phân nửa trái tim của mình ở lại, vì một phân nửa đó mình đã trót trao cho người khác mất rồi, từ khi còn rất bé thơ kia. Anh không thay đổi, anh keep exactly the same promise you have given over the years. You have been consistent, and disciplined, and that’s what I love the most about you, that’s what I admire about you because I don’t possess these skills in my life.
I changed. I broke the pact. Suddenly I decided to give my 100%, and required the same from you.
My unconscious, it’s pretty smart and really convincing. Em cứ nghĩ mãi là vì sao mà mặc dù em biết là cái cuộc chiến giữa “mẹ anh” và em, thì em sẽ không bao giờ là đối thủ. Mà cơ bản là em cũng chưa bao giờ muốn tham gia 1 cuộc chiến như thế này, em chưa bao giờ nghĩ là mình muốn tranh giành “Một cậu bé” với một người mẹ khác vì em chẳng bao giờ muốn làm mẹ của ai cả. Em biết rõ tường tận là vậy, em đã discuss với therapist của em hàng tháng liền, vậy chớ mà em vẫn cứ lao đầu vô chỗ thiêu thân, tham gia 1 cuộc chiến mà biết chắc là mình sẽ thua, vậy thì em sẽ được gì? Unconscious của em muốn em đạt được cái gì? Em nghĩ mãi cuối cùng em cũng biết câu trả lời anh ạ: A Boyfriend.
Em tưởng tượng câu chuyện của mình gần 4 năm trước như thế này.
Anh là một Tenured professor ở trường đại học Hà Nội. Contract Tenured này anh đã ký hồi chưa đủ 10 tuổi nữa, trong cái contract này có mấy cái term đặc biệt như sau: contract này có hiệu lực vĩnh viễn cho hết kiếp người này, mà là kiếp người của anh. Khi nào anh còn sống thì hiệu lực của contract vẫn còn. Contract này còn có 1 requirement đặc biệt là sẽ “vĩnh viễn không rời xa”, có đi đâu đi chăng nữa thì cái final destination đã được định sẵn rồi. Vị trí của anh, là một nhân viên ở trường đại học Hà Nội dưới sự chỉ đạo của hiệu trưởng và hiệu phó. Anh sẽ không bao giờ được lập ra 1 đại học riêng của mình. At best, là anh có thể lập ra 1 department mới nhưng vẫn là dưới sự kiểm soát của hiệu trưởng và hiệu phó. Mấy cái này không cần phải nói nhiều, và cũng không cần phải chuyển thành lời, vì là anh đã ký nói bằng máu của chính mình rồi.
Trong lúc anh đang đi công tác ở đại học Sài Gòn, thì em gặp anh. Em biết là anh là tenured professor nên em chỉ có thể làm việc part time với anh thôi. Việc ở đại học Hà Nội là việc classified information, em không tiện hỏi, và cũng không có quyền hỏi hay là discuss. Em cũng không quan tâm lắm, vì em biết là mình làm việc part time với nhau thôi mà. Mà còn là làm việc part time trong bí mật nữa, hiệu trưởng mà biết là chết chắc. Nên em với anh có một thoả thuận ngầm mà mình sẽ không đề cập tới hiệu trưởng, thỉnh thoảng anh chỉ nói với em là hiệu trưởng trường anh tốt lắm thế này thế kia. Em nghe để biết đó thôi, cũng không có ý định sẽ so sánh mình với hiệu trưởng.
Xong cái đùng 1 cái, em đi học, em học càng ngày càng giỏi. Em học cách xây dựng 1 đại học mới như thế nào. Em muốn xây 1 đại học mà ở đó mọi người đều hạnh phúc, không cần ai hứa với ai điều gì, cũng không cần ai phải ký bất kỳ 1 tờ giấy nào. Ở đại học mà anh và em đều tự nguyện ở lại vì nó vui, vì nó đem lại hạnh phúc cho cuộc đời mình, vì mình thấy việc mình làm ở mỗi ngày thật là đáng sống. Ở đại học mà anh và em là hiệu trưởng và hiệu phó, em thích làm hiệu phó lắm, nên anh làm hiệu trưởng đi. Mình cũng không cần phải ở đại học sài gòn, mình có thể ở đại học Hội An, đại học Nha Trang, đại học Phan Thiết, đại học Đà Lạt, chỗ nào hợp thì mình mở thôi. Em còn định tuyển thêm sinh viên mới, 4-5 sinh viên gì đó, mà sinh viên cũng sẽ hạnh phúc và không bị bó buộc bởi mấy cái điều khoản cũ rích kia nữa.
Em vẽ 1 cái đại học đẹp như là mơ trong tâm hồn mình, trong ngôi nhà mà mình đang ở, xong em ráng bán cho anh cái plan của em. Em ráng bán dữ lắm, ráng dữ lắm lắm lắm lắm. Mà em quên mất là anh có cái tenured contract ở đại học hà nội. Em quên mất là hồi đầu mình làm part time với nhau, mình đã đồng ý là mình chỉ có thể làm part time thôi, chứ không thể nào mà làm việc dài hạn cùng nhau được.
Rõ ràng là anh fulfill đúng cái trách nhiệm của mình, consistently and diligently. Là do em thay đổi, là do em muốn lập đại học riêng của mình, của hai tâm hồn trưởng thành mà anh thì chưa trưởng thành đến vậy.
Chẳng phải em hay ho gì mà trưởng thành hơn anh, chẳng qua là do em “hên” hoặc là “xui” cũng chẳng biết là hên hay xui nữa mà cái đại học hồi trước em ký tenured tự nhiên hiệu trưởng chết bất đắc kỳ tử. Em ở lại làm 1 thời gian rồi thấy hiệu trưởng chết ngắc rồi nên em không cần phải honor cái hợp đồng đó nữa.
em phải đi làm đây, cái này để tối em về viết tiếp nha…