She lay facedown, listening to the silence. She was perfectly alone. Nobody was watching. Nobody else was there. She was not perfectly sure that she was there himself.
A long time later, it came to her that she must exist, must be more than disembodied thought, because she was lying, definitely lying, on some surface. Therefore she had a sense of touch, and the thing against which she lay existed too.
Almost as soon as she had reached this conclusion, Mai became conscious . Convinced as she was of her total solitude, this did not concern her, but it did intrigue her slightly. She wondered whether, as she could feel, she would be able to see. In opening them, she discovered that she had eyes.
She stood up, looking around. Was she in some kind of void like the one she has seen in the movie “A good Place” ? The longer she looked, the more there was to see. Multiple rows of chairs, a great doomed glass with very high high up ceiling. And glass, the entire building was covered by glass. Perhaps it was a palace.
Mai turned slowly on the spot, and her surroundings seemed to invent themselves before her eyes. A wide-open space, bright and clean, a hall larger by far. She was the only person there, except for — She recoiled. She heard footsteps that is coming closer.
“Chào con gái trưởng của ba”
She spun around. Her father was walking toward her, sprightly and upright, wearing Red T-shirt tucked in grey pants.
“Mai ơi, con gái của ba.” He spread his arms wide ” Con gái trưởng thật là giỏi giang và dũng cảm của ba. Lại đây ngồi xuống với ba 1 lát.”
Stunned, Mai followed as her father led her to two seats that Mai had not previously noticed. Her father sat down in one of them, and Mai fell into the other, staring at her father’s face. His chinky eyes with lots of wrinkles, his hands that is full of dark spots, the smile that seems to never strayed away. Everything was as she had remembered it. And yet…
“Nhưng mà ba … chết rồi mà,” said Mai.
“Oh yes,” said father matter-of-factly.
“Vậy … là con cũng chết luôn rồi?”
“Ah,” said her father, smiling still more broadly. “Câu hỏi này đúng rồi nè, công bằng mà nó, con gái yêu dấu của ba, ba nghĩ là không đâu con”
They looked at each other, the old man still beaming and continue.
“Con cảm thấy thế nào? Cuộc sống của con có tốt không”
Mai looked atonished, then twisting her hands together like she’s guilty of something.
” Dạ thưa ba, nếu mà bây giờ con nói là cuộc sống của con rất tốt, con cảm thấy mình rất bình yên, an nhiên và tự tại trong lòng, thì có được không ba?”
“Con gái thương yêu của ba, ba không mong gì hơn là con của ba có thể bình yên, dung dị sống tự tại ở thế giới này.” said the father, his hand lightly stroke her pitch black curly hair which she took it from him entirely.
Tears started to roll on Mai’s cheek, her heart felt like something was shattered into a million pieces. She could not control it, she can barely speak but just kept crying. A long time later, or maybe no time at all, she gathered her breath once again and continued.
“Nhưng mà … nhưng mà … con … đã không làm đúng lời ba dặn. Con đã không còn liên lạc với gia đình nhà nội, con cũng không còn liên lạc với mẹ và em. Con cũng không còn gọi mẹ là mẹ mà gọi mẹ là cô Việt. Con đã làm trái với tất cả những gì ba đã dạy con, con đã làm trái với tất cả những giá trị mà ba đã dạy con. Và tệ hơn nữa .. con cảm thấy rất bằng lòng với việc đó.. con không hề có một ý định sẽ hàn gắn, hay nối lại những mối quan hệ này. Con cảm thấy rất hạnh phúc khi không còn những mối quan hệ này trên đời. Không phải như vậy là sai trái lắm sao ba?”
“À , ừ đúng rồi”. The father said. He even looked a little worried.
“Dạ? ”
For the first time since Mai had met her father, he looked less than an old man, much less. He looked fleetingly like a small boy caught in wrongdoing.
“Con có thể tha thứ cho ba được không? he said ” Con có thể tha thứ cho ba vì đã bỏ con đi, vì đã để con phải chịu đựng khổ sở từng ấy năm mà nhắm mắt làm ngơ. Chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà ba đã khiến con không có nhà suốt hai mươi năm. Mai à, ba rất mong là con có thể tha thứ cho ba. Ba đã biết, một khoảng thời gian rồi, rằng con là một người trưởng thành hơn ba rất nhiều”
“Con không hiểu ba đang muốn nói gì, đáng lý ra con phải là người xin ba tha thứ chứ?” asked Mai, startled by her father’s tone, by the sudden tears in his eyes. She had only seen her father’s cry twice, once when her grandad died, and the other when she told him that she wanted to move out.
to be continued