tôi viết cho anh về ngày đã thảnh thơi
trò chuyện với đám trẻ thơ, cột giày, buộc tóc
sáng đi làm không còn cần gai góc
tối về khuya sao đã mọc đầy trời
sẽ kể về
những người bạn ghé chơi
bên bàn ăn cùng vài ly rượu
cười cười, nói nói
bên hiên nhà
ngắm trời say nhuộm một màu trăng,
tôi viết cho anh rằng nỗi nhớ nếu kéo căng
sẽ tan ra và sống với mình mãi mãi
tuổi trẻ thơ ngây thiếu gì khờ dại
tôi của năm xưa cũng ngần ngại đủ điều
tôi lại viết cho em ngày chưa thôi rong ruổi
đi ngược bước đường
tiếng nói cười rơi ở phía sau lưng
thương ai không biết,
đứng buồn trăng
nỗi nhớ của tôi thì lại thích vo tròn
ôm vào lòng
rồi da diết
thỉnh thoảng soi mình vào gương tôi thấy tiếc
chẳng còn lì lợm, chỉ còn khờ
tôi bây giờ cũng đủ điều ngần ngại quá