Hôm nay, trên đường đi làm về,
Thấy mình giống một đứa trẻ đi lạc ở trần gian quá anh
Giống một linh hồn nhỏ lỡ lạc xuống
Xong lạc hoài
Mình đã nói với Camel như vậy vào ngày hôm nay. Sáng nay thức dậy đã định viết note như lời hứa viết vào mỗi buổi sáng, nhưng mà tâm hồn bảo là chờ đến tối đi con ạ, bây giờ cái ý tưởng con có trong đầu nó chưa được toàn vẹn. Vậy mà mình chờ đến giờ là 21:19 phút, chẳng biết có toàn vẹn hay không nhưng vẫn cứ thích viết một tý.
Hôm nay không phải là một ngày tuyệt vời, không phải vì có việc gì khó khăn, không phải vì công việc không giải quyết được. Công việc không giải quyết được là mỗi ngày rồi :D. Hôm nay là một ngày như mọi ngày mình thức dậy, mình pha trà quế, nấu nước nóng để uống sâm, ngồi thiền 1 đoạn để chờ tới giờ tập yoga. 🧘♀️ . Bất chợt có một giọng nói nho nhỏ, khe khẽ, nhẹ nhàng lướt qua tai: Cuộc sống này mệt mỏi quá Mai nhỉ?
Vì sao mình phải thức dậy sớm, tập yoga, pha trà, đọc sách, viết note, đi làm, rồi về đi ngủ. Tập yoga là để có sức khoẻ, đọc sách là để có kiến thức, viết note là để giải toả tâm cang, đi làm là để đem lại giá trị cho xã hội, đi ngủ là để có sức ngày mai lại làm y hệt như vậy nữa. Rồi sao nữa nhỉ? Tựu chung tất cả những ý nghĩa đó có thể tóm lại thành ” sự phát triển của linh hồn”, rồi linh hồn có lựa chọn không? Ngộ nhỡ linh hồn không muốn phát triển thì sao?
I don’t see the point of all this. The work I’m doing everything, the daily thing I’m doing everyday is just a mere distraction of my frustration with the purpose of life. I got busy, I got in the flow, then I got out of it and completely forgot about it. Then there are moments, that I remember, moment like today where I don’t see the point of all this.
My mind wonders, and pondering about death. The quest of searching for the easiest way of death. I just recently found out that inject a considerable amount of insulin will help a human ease into death quite peaceful. I haven’t really research about it, but it’s something to put in my bucket about death. I don’t know why, but death is consistently on my mind. Not in a dramatic way where I want to suicide, but there’s something going on that I couldn’t find it.
Obviously, I don’t want to suicide, it does not mean that I don’t want to die. But I started adding on quite a number of weight and baggage. I don’t want to die like my father, because of fear, he has left a bunch of stuff behind. His unfinished business that the alive – aka Mai – has to hốt. Ever since a dying person lost consciousness, some other consciousness has to take over – aka Mai.
Imagine a world without Mai tomorrow, what will happen?
- Somebody will have to come to her apartment, check out her thing, Probably cleaning it and return it to the owner. The contract and contact is inside the drawer of the tv cabinet. And then found the love letter she wrote to Camel that hasn’t sent since last year.
- Somebody will organize her funeral, if she’s kind enough, she will leave instruction. How to bury her, how to deal with her belongings, how to divide her money.
- Somebody will take a look into her ice cream business, what will we do without her? Did she leave behind enough instruction to continue? Who will be the QC and R&D to take over.
- Somebody will take a look into the debt, and the current payment that she’s still owing. To Camel
- Somebody will tell the family.
I think that was it, there are 5 things that if Mai disappear tomorrow, somebody – some other consciousness will take over.
I mean that doesn’t seem like a whole lot of stuff to do. At max it will take a month to finalize all these things and go on. So, are we overvalued life? When it only take about a month to replace one life, or to take over one’s life?
So why is each life important? I still can’t find the logic behind this. I probably won’t and I probably will live like this till I die. Even when I die is not even up to me?
I feel like a child, getting lost in this world, pondering about things, and get bored with them.