mùa thu của chúng ta
em không biết thân cây trụi lá kia là giống loài nào.
cũng không biết tại sao
mình ngang nhiên khóc nấc.
Năm giờ sáng, em mở mắt dậy mà thấy lòng mình trống hoác. Em chẳng biết tối qua mơ gì, nghĩ mãi mà không ra chỉ biết là mình đã thấy gì, chỉ biết rằng đó là một giấc mơ rất căng thẳng. Có một tin mừng là tối qua em không bị thức giấc một lần nào vì ho, vậy chắc là sắp hết bệnh rồi.
Nằm mãi trên giường cũng mệt, nên em ra phòng khách ngồi làm thinh. Ngồi một tý thì thấy mình ngả rạp xuống tấm thảm nằm chèo queo. Em nằm không như vậy suốt một tiếng đồng hồ, không làm gì ngoài thở và lắng nghe. Em giấu hết mọi thứ của mình vào trong bóng tối, để một rung động không khí nhỏ bé là thứ duy nhất chứng minh cho sự tồn tại của mình.
Im lặng cũng có âm thanh của nó anh biết không? Âm thanh của im lặng vào sáng nay bao gồm: tiếng rì rào của không khí, tiếng gió thổi nhẹ nhẹ từ chiếc quạt trần, tiếng tí tách của nến thơm em vừa đốt, tiếng hít thở của Bờm và Lan.
Em không gì hơn một rung động từ một đôi cánh chuồn mỏng manh mà không ai để ý. Em nằm im và chăm chú nhìn hơi thở của mình sượt qua đầu môi rồi trôi đi mất. Và rồi em thấy một khối cảm xúc tràn lên trên lồng ngực, nghẹn lại ở cổ rất lâu để cuối cùng bật trào nơi khoé mắt. Em ngang nhiên khóc, giữa bình yên của chiếc phòng tràn ngập màu xanh và ánh sáng trời, em khóc. Nước mắt cứ vậy rơi lặng lẽ mà chẳng tạo thành một tiếng gì, dường như nước mắt cũng sợ phá hỏng cái sự tĩnh mịch của im lặng đó. Em giống như đang ở trong cơn mê vậy, mà trong cơn mê đó, em ở đó mà lại không ở đó, vừa khóc mà lại vừa nghĩ mình bất an và cô đơn quá. Ước gì có ai đó có thể ôm em, lấy khăn giấy chùi khoé mắt em và nằm thở chung với em vào lúc này.
Không phải nỗi đau nào cũng được bật ra. Và dù nó trào lên đầu lưỡi để chuẩn bị rơi ra, hứa với mình, em sẽ nhai nát rồi nuốt vào lại bên trong. Em chỉ cần có ai đó nằm thở với em vào lúc này thôi. Ai đó thật sự yêu thương em, để cho em được thấy là sự tồn tại của mình không phải là một sai lầm. Ai đó cho em một năng lượng yêu thương để em có thể vay tạm một chút sức khi mình không còn thấy ở thân thể mình một chút sinh khí nào còn sót lại. Em sẽ không làm phiền hà anh đâu, em mong mình sẽ chỉ là một hơi thở mong manh bên anh, để anh không quá phiền lòng lo nghĩ. Em sẽ thu liễm mình lại đến nhỏ bé vô cùng, trở thành một rung động vô danh lướt nhẹ. Chỉ cần nằm thở chung với em lúc này là được.